Có tuyết rơi ở đâu đó trên đời
nơi ấy chắc đẹp vì những người bên nhau đang thấy mình hạnh phúc
lạnh đâu phải bởi ngoài hiên có tuyết
khi cánh cửa đã đóng kín mà vẫn thấy gió trong lòng gào thét
mùa đông đang tạc nỗi đơn côi
những cành lá còn lại gì mà đôi mắt tìm kiếm xa xôi
bỗng run mình khát một cái ôm mới biết còn đang sống
dốc hết những chiêm nghiệm cuộc đời trong ly nâu thấy yêu đâu phải bên nhau đủ lâu hay tự nhiên như cát vàng và con sóng
là dám mở lòng!
có lúc thấy hối tiếc về quá khứ vì đóng kín cánh cửa màu rêu phong đang nhốt con tim buồn bã
cánh cửa màu hồng đã từng mở và đã nhận về gió rét
lại thấy thương hại cuộc đời
sao những cánh cửa cứ đóng lại với nhau?
khi đêm về là lúc thấy mình đau
cô đơn có ăn được đâu mà nằm im gặm nhấm
ước một giấc ngủ vùi trăm năm để khi tỉnh dậy thấy mình thành cổ tích
vì ăn ở hiền lành mà có được tình yêu?
thời gian cứ lạnh lùng trôi, để lại những câu chuyện dài mà không thành kỉ kỉ niệm
con tim thì gầy đi khi mắt đục ngầu trước đời nhiều bụi bặm
vây quanh là những bụi hồng kiêu kì và định kiến
liệu có ai dám gạt đi để tìm ngôi nhà nhỏ ăm ắp ánh sáng
mà mặc bàn tay rỉ máu vì gai
Cho một ngày tuyết rơi
Please follow and like us:
Comments