Bỏ đi gặp núi

nhìn những ánh điện đèn lấp lánh lướt qua cửa kính, lòng vẫn còn băn khoăn khi ngồi lên chuyến xe ấy. đã chẳng định đi, chỉ muốn ngủ vùi hai ngày cho quên mệt mỏi. rồi thành phố cũng lùi lại sau lưng, sáng loà như dải ngân hà. phía trước trùng điệp bóng núi thăm thẳm. ừ thì bỏ đi một chốc đã sao. mỗi năm hãy thấy biển một lần, thấy núi một lần.

ánh bình minh le lói, men theo nét cong cong của đồi chè thành cung sáng lóng lánh. ngôi nhà lợp cọ nép bên trong khu vườn dưới chân đồi, trước hiên có một hàng cau cao vút, tán quệt vào khói bếp. xe đi qua hết đồi thì tới núi. cửa kính mở ra đón hơi sương lành lạnh. ruộng bậc thang nhiều chỗ đã chín vàng, như tấm khăn bông quàng lên đỉnh núi. ngôi nhà tư lự bên nương, có con đường đất như dải len đỏ chạy bên. bản làng dưới chân núi, tưởng gần mà đi hoài không tới. ăn miếng măng rừng, uống chén rượu ngô. lúc say lại làm kẻ ngốc. rồi ngủ quên. gặp đám chợ quê, người bày ra như bày đồ hàng, nói nhiều lúc chả hiểu. dân thành phố lên mua hết cả măng rừng, rau dớn, rồi về. về rồi chả vui, chả buồn, được như nhà chùa, yên bình thư thái lắm.

năm nay có bỏ đi gặp biển không!

Please follow and like us:
error0
fb-share-icon0
Tweet 20
fb-share-icon20

Comments